TRÁCH NHIỆM ĐỐI VỚI NGƯỜI ANH EM
Chúa nhật XXIII thương niên A
Lời Chúa:
Mt 18,15-20
"Nếu
người anh em của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình
anh với nó mà thôi. Nếu nó chịu nghe anh, thì anh đã chinh phục được
người anh em. Còn nếu nó không chịu nghe, thì hãy đem theo một hay hai
người nữa, để mọi công việc được giải quyết, căn cứ vào lời hai hoặc ba
chứng nhân. Nếu nó không nghe họ, thì hãy đi thưa Hội Thánh. Nếu Hội
Thánh mà nó cũng chẳng nghe, thì hãy kể nó như một người ngoại hay một
người thu thuế.
"Thầy
bảo thật anh em: dưới đất, anh em cầm buộc những điều gì, trên trời
cũng cầm buộc như vậy; dưới đất, anh em tháo cởi những điều gì, trên
trời cũng tháo cởi như vậy.
"Thầy
còn bảo thật anh em: nếu ở dưới đất, hai người trong anh em hợp lời cầu
xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, sẽ ban cho. Vì ở
đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ."
"Vì ở đâu có hai ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở đấy, giữa họ."
Suy niệm
Trong quyển sách về
truyền thống của các vị ẩn tu có thuật lại câu chuyện sau đây:
Ngày kia khi Đức Giám
Mục Amolas đến thăm mục vụ một làng nọ, dân chúng đã bày tỏ với Ngài lòng bất
mãn tột độ của họ đối với một vị ẩn tu trên núi, vì ông ta đem theo một phụ nữ
để chung sống.
Từ dạo ấy, vị ẩn tu
không ngớt là đối tượng để dân làng đàm tiếu, chỉ trích và lên án. Thấy
Giám Mục Amôlas đến, họ xúm lại vây quanh Ngài và nói: hôm nay Ngài đã đến đây
thì Ngài phải chấm dứt ngay lập tức tình trạng sa đọa bê bối gây nhiều gương mù
gương xấu của vị ẩn tu trên núi kia.
Sau khi nghe những lời
kết án gây gắt của dân làng, Giám Mục Amôlas quyết định leo lên núi. Ngài đi
đầu, dân làng lũ lượt nối gót theo sau. Vị ẩn tu thấy đám đông kéo đến
túp lều của mình, ông ta hoảng sợ và cấp tốc bảo người phụ nữ chui vào trốn
trong một cái thùng gỗ rỗng.
Đức
Giám Mục là người đầu tiên đến trước túp lều, và cũng là người đầu tiên
bước chân vào. Ngài đưa mắt nhìn chung quanh và hiểu ngay tình tình.
Ung dung, Ngài đi thẳng đến chỗ ngồi ngay trên chiếc thùng gỗ để nghỉ
chân, nơi người phụ nữ ẩn trốn. Rồi bình thản khoát tay gọi dân làng
vào và bảo:
- Vào đây, các người hãy
vào mà lục xét túp lều để tìm người phụ nữ. Khi họ không tìm đâu ra bóng
dáng người đàn bà, Đức Giám Mục mới nói:
- Bây giờ các ngươi phải
quỳ xuống xin lỗi Thiên Chúa vì đã nói xấu vị ẩn tu này vô cớ.
Nhưng sau đó, khi mọi
người đã lục tục kéo nhau xuống núi, Đức Giám Mục Amôlas tiến gần vị ẩn tu, nắm
chặt hai bàn tay của ông, đưa mắt nhân từ nhưng cương nghị nhìn sâu vào đôi mắt
của ông và chậm rãi nói:
- Hỡi người anh em, hãy
cẩn thận giữ mình kẻo mất linh hồn đấy!
Hai
thái độ khác nhau giữa dân làng và Giám Mục Amôlas đối với một người lầm lỗi,
có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn giáo huấn của Chúa Giêsu về việc sửa chữa lỗi
lầm của anh em. Ngược lại với phản ứng của dân làng, Đức Giám Mục Amôlas
đã cố gắng áp dụng lời khuyên của Chúa Giêsu: “Nếu người anh em của anh trót
phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi.” Trong
một tình trạng khó xử, Ngài đã tìm cách đem vấn đề đã được mọi người bàn tán
trở thành một vấn đề cá nhân để có dịp thuận tiện nói chuyện diện đối diện với
vị ẩn tu. Tiếp đến, Ngài đã không sửa lỗi ông như một người có thẩm
quyền. Trái lại, Ngài đã dùng thẩm quyền của mình bảo vệ cho vị ẩn tu, để
sau đó có thể khuyên nhủ ông như một người anh em. Và sau cùng, dù không
cấu kết với đám đông để khinh thường và lên án vị ẩn tu đang vấp phạm, cũng như
nêu mối nguy hiểm của lỗi lầm này với phần rỗi của đương sự, qua một lời khuyên
nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn: “Hỡi người anh em, hãy cẩn thận giữ mình kẻo mất
linh hồn”.
Sửa
lỗi cho nhau là một việc làm tế nhị, khó khăn, đòi hỏi phải nhẫn nại, Chúa Giêsu
đề ra ba giai đoạn: Trước hết cá nhân đối diện với cá nhân. Nếu người phạm lỗi
không chịu nghe những lời góp ý để sửa chữa lỗi lầm, người ta sẽ đem theo một
hoặc hai người nữa cho việc góp ý được thấu lý đạt tình và có sức mạnh hoán cải
hơn. Nếu người mắc lỗi ngoan cố thì sự việc sẽ được đưa ra trước cộng
đoàn, tức là một thứ Giáo Hội địa phương và nếu người mắc lỗi cũng không chịu
nghe cộng đoàn, lúc đó người ta mới kể nó như người ngoài cộng đoàn, như người
ngoại giáo.
Đó quả là một biện pháp
khôn ngoan. Nó làm cho người có trách nhiệm sửa lỗi luôn luôn giữ được sự
bình tĩnh, nhẫn nại, đồng thời thể hiện tấm lòng từ bi và thái độ tôn trọng
nhân vị, tự do của người phạm tội có dịp hồi tâm, phản tỉnh để nhận ra sự sai
quấy của mình. Lúc đó, không một tội nhân nào còn có lý do để quy trách
nhiệm về tội mình, về cách xử lý mình cho anh em, sau khi đã đối diện với anh
em qua ba giai đoạn ấy.
Khi chúng ta cùng cộng
đoàn hay Giáo Hội lên án những bất công và tệ đoan xã hội cũng như sự suy thoái
đạo đức… chính là lúc chúng ta thực thi trách nhiệm sửa chữa lỗi lầm của nhau,
cho mình và cho xã hội. Trách nhiệm này, Chúa đã trao cho chúng ta trong
tư cách là người con cái của Chúa và Giáo Hội.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, Chúa đã dạy: “Nếu anh em của con phạm tội, hãy đi sửa dạy nó.” Xin cho mỗi kitô hữu luôn biết cảm thông trước những lầm lỗi của người khác, chân thành giúp nhau trở nên hoàn thiện mỗi ngày qua đời sống gương mẫu và các việc lành.
Comments
Post a Comment